Bỏ phố lên rừng

Tôi (và nhiều người) đã từng mơ mộng lãng mạn là vứt bỏ mọi thứ tích lũy trong nhiều năm để về quê hoặc lên rừng sống bình yên. Thậm chí có đánh đổi ‘vất vả’ một chút cũng được.

Đó là một giấc mơ đẹp. Nhưng chẳng mấy ai thực hiện được. Chúng ta đã thích nghi với các đô thị quá lâu. Chúng ta bị lệ thuộc vào cuộc sống hiện đại. Chúng ta cảm thấy thoải mái khi ở nhà với đầy đủ tiện nghi, dễ dàng theo dõi cả thế giới thông qua cái màn hình. Chúng ta không phải săn bắn hay hái lượm như tổ tiên nữa. Chúng ta nằm phòng máy lạnh trong một ngày nóng như thiêu đốt. Chúng ta có thể đi những quãng đường dài mà không cần tốn nhiều sức lực. Và chúng ta có chỗ ngồi thực sự thoải mái. Chúng ta hiếm khi muốn thay đổi chỗ ở hiện tại bởi vì không chịu được sự bất tiện.

Suy nghĩ về việc ‘về quê trồng thêm cá & nuôi thêm rau’ hoặc lên rừng sống tốn rất nhiều thời gian. Tôi tưởng tượng nó xảy ra như thế nào, rồi nó sẽ tuyệt vời như thế nào – gần như thể tôi đang tìm kiếm lý do mà tôi cần phải làm. Nhưng tôi không bao giờ thực sự quyết tâm thực hiện nó. Tôi nhận ra rằng thực sự có điều gì khác gây ra suy nghĩ ‘về quê’. Càng sớm nhận ra điều đó là gì, tôi càng sớm có thể cải thiện vị trí hiện tại của bản thân, thay vì tập trung vào mong muốn đó.

#Thoughts