thaison

January 3th, 2025

Summary of Life pt.2

This day still means nothing to me. But I think I need regular updates to track what happened to me because my memory is not all that reliable.

1. Aspirations and Goals

The working-in-business idea turned to dust when one day I woke up and thought to myself: “Do I even want to wear those ugly A-skirts and work among these people?”

My original plan was working a real job that I would get compensated for my intelligence till retirement then travel and write books. But my intelligence so far has only made it harder to generate profit if there was any at all. Getting compensated for my heart turned out to be a more viable option. I had people tell me that they only bought my books because they had PTSD and the books reminded them of their childhood. So I'm pretty happy these days. Now the problem is having a brain working regularly too!

Although me going back to Vietnam threw away the traveling plan with my friend. But being myself is way more important to me, at least that's my priority at the moment. If that means cutting back on several things, I can still do that. And if I have a boyfriend, I will forget all about my friends anyway!

2. Finance

As buying a lot of fun toys with my first money turned out to be a huge mistake, I'm even stingier than before. Some people might think that’s not even possible. Well I prove them wrong.

But my spending patterns in different sectors are mostly the same. I still like looking special more than having a reliable vehicle or expensively good food.

3. Social Relations

I have the same people I hung out with since childhood. They probably won't leave me ever or talk to each other. I don't think I want some more friends. Just a lot of work. I spent months vetting each one of them and it was only because I had too much free time in school.

4. Love

Although I felt extremely empowered when I told stupid boys to get lost, I already cut contact with everyone everywhere possible so there are no new people to insult these days.

Of course I want to love one person forever. At least that was my original plan anyway. But I thought then, if that one person existed, they must be someone who also ran away from everyone and everything.

When people say, adult love is not supposed to be exciting but calm or however mature people are supposed to feel. I think they are trying to convince themselves that they are fine with what they have than it's a fact.

How come getting to know someone is not exciting? How come it's not even more exciting when you can also know more about yourself through another person? And there is always a lot more to know! I never did anything without passion. So I don't think it is possible for me not to have all the fun in love. I guess it only stops exciting when we're not curious anymore, not just with the other person, but within ourselves and what's around us.

5. Health

I don't get sick as much as when I was a kid. I have extremely good skin these days though I have to go to bed at 10 pm every day and it has been a disruption to my edgy lifestyle. I was supposed to keep swagging.

6. Events

There were not many new things happened as much as I solved what had already happened to me.

Acceptance of expressions can come in many forms.

You can see a kid arrogant, or jealous, or seeking attention and not assign them bad intentions, even call them innocent, or nostalgic and playful. But as adults, or even teenagers, they all became unacceptable. Even when the person still has many other good qualities. You don’t want to see them as a whole person.

I don't expect everyone to accept me more than what they want to see from which medium they see it. But one or a few can see beyond it is enough.

January 3th, 2015

Tổng kết cuộc đời

Vốn là ngày này không có ý nghĩa gì với mình nhưng mình cũng nên làm chút gì đó tổng hợp lại quá trình mấy chục năm có mặt ở trên đời. Nguồn gốc của ngày này thực ra cũng chẳng phải minh bạch gì. Nếu không phải do thằng học cùng lớp nói thì mình cũng chả biết cái ngày mình thực sự xuất hiện là bao giờ. Sau đây là bản sơ lược về tình hình cuộc sống, con người cùng các thứ phụ tùng khác trong vòng 18 năm:

1. Nguyện vọng

Ước mơ cũng không có nhiều lắm. Đầu tiên là hồi mẫu giáo muốn làm phi hành gia, sau muốn làm luật sư, con bà bán bimbim, nhà thiết kế, nhà khoa học, lớn hơn tí muốn làm trong ngành kinh doanh, giờ chỉ muốn làm bá chủ thế giới .

Nơi muốn đến cũng không nhiều lắm. Ở Việt Nam muốn đi đến vùng Tây Bắc, mà cái chỗ nào con hoang sơ ấy chứ còn thành điểm du lịch mất rồi kiểu Sapa lại chẳng có hứng. Xa hơn thì muốn đến Canada, đến Tây Tạng với Bhutan, ngoài ra còn vài nước nữa vì bên đó lắm trai đẹp.

2. Tài chính

Nghe nói bị xã hội lên án nhiều về vụ ki bo, kẹt xỉ, còn phụ huynh lại nói là mình quá mức hoang phí, toàn làm chuyện vô nghĩa và rước về những thứ ngớ ngẩn ở đâu. Lý giải cho vụ này chính là đối với các lĩnh vực khác nhau có phong cách tiêu xài riêng. Chi nhiều cho lĩnh vực may mặc và các hoạt động giải trí cá nhân nhưng lại giảm thiểu tối đa trong các lĩnh vực phương tiện, lương thực thực phẩm, dịch vụ giải trí cộng đồng. Ngoài ra cũng còn phải nói thêm một lý do nữa là tiền của bản thân thì hào phóng, đối với tiền của phụ huynh chỉ có mục đích duy trì sự sống, và không muốn phải tiêu tiền hộ người khác.

3. Quan hệ xã hội

Quan hệ nhỏ hẹp đến mức đáng thương nhưng không hề thấy đó là điều phiền lòng, thậm chí còn cảm thấy vô cùng tiện ích. Số lượng bạn bè đếm trên đầu ngón chân. Người quen biết cũng không nhiều vì mắc chứng ngại giao tiếp với xã hội. Từ khi lớn lên được vài lần ra khỏi nhà, chẳng đi chơi với ai ngoài các bà chị ('các' = 2). Sau này không muốn đi chơi là vì ghét ồn ào, không có hứng và tiếc tiền.

Thường bị kêu là kiêu căng gì đó vì gặp nhau không thèm chào, cũng không thèm nhìn người ta một cái. Chuyện này thực ra là vì trí nhớ không tốt, mắt kém, phản ứng chậm chạp nên không có khả năng nhận người. Ra ngoài đường gặp ông bác hay ông hàng xóm bụng bia mà nhận không ra cũng không phải là chuyện một, hai lần.

Đối với những người quan trọng, một lời quan tâm/ yêu thương/ cảm động,... cũng chưa từng nói. Đối với kẻ thù, hoàn toàn câm lặng. Đối với các mối quan hệ xã giao thông thường, lịch sự quá mức cần thiết.

Trong sinh hoạt đặc biệt không thích người khác động chạm, dựa dẫm,... vào mình. Không phải kì thị, ghét bỏ gì mà là những chuyện như vậy xảy ra tự động nảy sinh trong lòng cảm giác không thoải mái. Người thân, bạn bè cũng không phải ngoại lê. Trường hợp là con gái có thể dung thứ dưới các hình thức đánh nhau, đá mông hoặc các loại hình bạo lực khác. Còn con trai thì xứng đáng ăn tát tất cả các thể loại.

4. Tình cảm

Người yêu có thể nói là đã có nhưng đã biết yêu hay chưa thì có thể nói là không rõ. Nói chung hiện tại tuy cũng hơi chán nhưng cũng không có hứng với kiểu mấy thanh niên gì mà tối ngày kêu gì mà FA, gì mà gấu chó ấy. Không tò mò cũng chẳng hứng thú với mấy chuyện yêu đương vì nói chung chuyện này rất mất thời gian lại tốn kém.

Thực ra trước giờ có thích vô số người đến nỗi cũng chẳng nhớ là có những ai nữa, nhưng theo kiểu gió thoảng mây bay, thỉnh thoảng thấy đối phương xí xớn sinh ra chán ghét trong lòng. Bản thân không phải không có giá trị, nghe nói từ hồi bé đã có biết bao bà hàng xóm, bà cách một dòng sông, bà đồng nghiệp của phụ huynh đặt hàng cho con trai các bả, lại được bao bạn học thầm yêu trộm mến nhưng sau này ngày càng trở nên thưa thớt. Lý do của chuyện này sẽ đề cập đến ở mục sức khỏe.

5. Sức khỏe

Sức khỏe tồi tàn, thường xuyên ốm yếu suy kiệt, lại hay mang ghẻ lở trong người. 1 năm 4 mùa thì trọn 1 mùa đông dặt dẹo, các mùa còn lại xem ra phải dựa vào ý trời.

Dễ dàng trở nên xấu xí, nham nhở nếu không nói rằng từ hồi lớn lên chưa thấy lúc nào trông bình thường tí, cũng chính lý do khiến vụ được các bạn nam ái mộ bị thâm hụt. Căn bản do người ngợm mắc chứng hiểm nghèo, da mặt mỏng như tờ giấy, phản ứng không tốt với tất cả các loại nước từng dùng ở trên đời. Nếu dùng biện pháp điều trị dù là nhẹ nhàng nhất cũng thậm chí vẫn gây hậu quả ghê tởm hơn. Cách duy nhất cho sự xấu xí này là phải có lối sống của một học sinh tiểu học, tức là ngủ sớm 8h, sống chan hòa yêu thương, không dùng máy tính, tham gia vào các hoạt động vui chơi lành mạnh. Thế thì xấu xí cả đời cho xong -_-

Bị chứng ảm ảnh với các hoạt động cộng đồng, sợ hãi phải giao tiếp qua điện thoại, đa nhân cách, nội tâm bệnh hoạn, rối loạn nhân cách, tự kỷ ở người lớn. Nghe mấy người nói hình như còn điên khùng hay ngớ ngẩn gì đấy.

6. Biến cố

Trải qua vô vàn biến cố thăng trầm, kinh nghiệm có lẽ cũng đủ viết vài ba cuốn sách. Có thể nói chính mấy thứ biến cố đó đã biến mình trở thành con người như thế này.

Trong thời kì học sinh, giáo viên thường lầm tưởng mình là kiểu học sinh chăm chỉ, gương mẫu, tuyệt nhiên không có phạm lỗi lấy 1 lần nhưng mình thực ra là loại học sinh âm thầm ly gián, xúi giục hội đồng phản đối chế độ bài tập về nhà, lập âm mưu tống cổ vài vị trí trong lớp. Chúng bạn thường nghĩ mình là kiểu người bạn ngại ngùng, chăm chỉ, hiền lành nhưng thực chất mình là kiểu người biến thái, mắt không tinh nhưng tai đặc biệt thính, biết mọi chuyện bí mật ở trên đời chỉ bằng việc nghe lỏm, từ việc con A đã chia tay với thằng B cho đến đề văn thi học kỳ vào bài nào. Lại có tính cách thường xuyên đả kích đối phương trong nội tâm.

Hồi bé cậy trường mẫu giáo gần nhà, phụ huynh bảo vệ, đặc biệt không coi bạn học ra cái đinh gì, lớn lên suy nghĩ cũng không mấy thay đổi, có điều không thể hiện ra ngoài như trước mà âm thầm giấu trong suy nghĩ.

Chịu đựng không ít hiểu lầm trong cuộc đời. Trước kia có khuynh hướng giải thích vì không chịu nổi việc bị người khác nghĩ không đúng về mình. Sau này thấy cái cảnh giải thích trông thật thảm hại, nên cũng chẳng buồn làm chuyện đó nữa, chỉ nói một câu để tỏ ra cool ngầu: “Các người muốn nghĩ thế nào cũng được”

Thôi tạm vậy đã. Cuộc đời dài dằng dặc của mình tất nhiên không chỉ có thế nhưng tạm thời chỉ nghĩ ra được có nhiêu đó thôi. Sau này sẽ bổ sung khi cảm thấy cần thiết.

In object relations, the opposite of splitting is the ability to see both good and bad in a person.

However many intelligent individuals mistake relational capacity for cognitive capacity. And they think if they can shove their nuance everywhere politics goes, that means their hearts are still intact. Same for people who try to prove that they have enormous empathy by having politics that includes everyone and everywhere.

Even now, if they learn the theories, which, many of them do, and know they should point out some flaws in people they are supposed to love to prove they are not splitting, it's still a performance.

Does it matter if it's just a performance? Maybe they can make it if they fake it enough?

Relational capacity is a lot like defense, it's something you do regularly as a habit. That's why it takes years for certain groups of people with professionals to learn not to split. And I'm talking about like 10 or 15, not 2 years. Even then, it's not guaranteed that they could ever succeed.

If you don't have anything bad to say about your parents, that's because you don't think hard enough.

I’ll see you again tomorrow.

I know your big secret.

Hello tutor!!!

What's wrong with being desperate? Being desperate worked for me every time.

Last I checked the few people I knew that were so terrified of being seen as desperate were also on the extreme end of narcissism. Apparently they lack sense of self therefore think being cool means being one dimensional character as portraited in media. But they also simultaneously think of others as extensions of themselves therefore somehow how they feel about someone must be a dictation of how that person should feel about them as well.

My writings feel pretty useless now but let's see 10 years later.

See you later.